Dòng suối lạnh kia, có ý răn đời ham đường quyền lợi,
Chồi cây khô nọ, dường còn nhạo kẻ tác oai tác phúc.
Bao việc phải trái đã qua, đều tựa áng mây biến đổi,
Tượng Phật vàng son rực rỡ, vẫn cùng vầng trăng sáng ngời.
Nay qua nơi dinh thự cũ, lại ngoảnh nhìn lại,
Muốn rót một chén rượu xuống đất để viếng làn gió tây.
Dịch thơ :
Phồn hoa dinh tướng cuộc tàn rồi,
Chùa cũ làng quê cảnh lại tươi.
Suối lạnh nhường răn người hám lợi,
Cây khô như giễu kẻ khoe oai.
Việc đời phải trái mây thay đổi,
Đạo Phật xưa nay nguyệt sáng ngời.
Chốn cũ dạo qua, nhìn trở lại,
Gió tây một chén rót cho ai.
(Đỗ Ngọc Toại dịch) [6]
Sự việc ấy, cũng đã được Đại Nam Nhất Thống Chí dẫn trên khi viết về lịch sử chùa Thiền Lâm khẳng định: “Khi trước Thái-sư Tây-Sơn là Bùi Đắc Tuyên chiếm ở…”[7].
[6] Văn học Cổ cận đại Việt Nam, thơ Ngô Thì Nhậm, Tuyển dịch, Nxb Văn học Hà Nội-1986, tr.142-144.
[7] Đại Nam Nhất Thống Chí, Thừa Thiên Phủ (Tập Thượng), Tu Trai Nguyễn Tạo dịch, Nha Văn hóa, Bộ QGGD, Sài Gòn 1961, tr.88.