Kinh Thiền Lâm phế tự cảm tác
Phiên âm:
Tự tại Dương Xuân xã sơn, thử ư cựu Võ Hiếu Vương thời, viện vũ cao xưởng, tương truyền đồng dao vân:
“Thiền Lâm có đá cheo leo
Ai thương sư phụ thì trèo Thiền Lâm”
Tiền Thái sư Bùi Đắc Tuyên nhân tự kiến đế thiện tài thứ chính vu sở cư, quan lại quân dân sơn kính tự dĩ dao ngôn vô giai sám. Đãi Bùi Đắc Tuyên hạch tội, tự phế vi thán khố, yên phong hoang mạc quá giả cảnh nhiên trí ý yến.
Thùy sử kiêu ngu nhiếp chí tôn
Khỉ tri trung thánh cụ lưu ngôn
Tam niên chính bính tư…
Dịch nghĩa: Cảm tác khi đi ngang chùa Thiền Lâm
Chùa ở núi thuộc xã Dương Xuân, bắt đầu dựng từ đời Võ Hiếu Vương, nhà cửa cao to, tương truyền có câu đồng dao:
“Thiền Lâm có đá cheo leo
Ai thương sư phụ thì trèo Thiền Lâm”
Ngày trước Thái sư Bùi Đắc Tuyên chiếm chùa làm nhà riêng mặc tỉnh giải quyết việc nước (tại nhà riêng). (Nên) quan lại, lính tráng, dân chúng, lũ lượt trên đường núi, tự coi lời đồng dao ấy là lời sấm đẹp.
Đến khi Bùi Đắc Tuyên bị tội, chùa bỏ hoang làm kho than. Những núi than lặng lẽ (làm cho) kẻ đi qua (Phan Huy Ích) giật mình để ý.
Ai xuôi kẻ kiêu ngu nối bước bậc chí tôn?
Há biết chăng bậc trung thánh sợ lưu ngôn?
Ba năm nắm quyền riêng…
(Tài liệu của Nguyễn Đắc Xuân do Đinh Khắc Thuân Viện Hán Nôm cung cấp. Phiên âm và dịch nghĩa của Ngô Văn Lại)